Không phân loại, Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 6: Yêu nữ? Ai? Nàng sao?

Phong Vũ Lâu.

Thanh Nguyệt trầm ngâm nhìn ba chữ trên tấm bảng kia, không, nói chính xác, cái nàng đang nhìn chính là chữ “Vũ”, trong đó ẩn giấu một chữ “Nguyệt” không muốn ai biết.

Ban đầu, lúc thành lập nội tuyến ở các quốc gia, vì lý do giữ bí mật nên đã không thống nhất tên, nhưng lại có chung một ký hiệu, đó chính là cho dù nội tuyến tồn tại ở bất cứ tình huống nào, bảng hiệu hoặc dấu hiệu trên tổng hội đều giấu một chữ “Nguyệt”. Thật ra thì, cái gọi là nội tuyến thực chất chính là một tổ chức tình báo, tổ chức này là do một tay nàng thành lập, ngay cả Long Hạo Thiên cũng không biết.

Long Hạo Thiên có tổ chức tình báo riêng của hắn, nhưng nàng lại không thể dùng, vì để có thể trợ giúp hắn tốt hơn, nàng đã âm thầm thành lập tổ chức này. Cũng vì không muốn đả kích lòng tự trọng của hắn nên cho tới bây giờ nàng chưa từng nói với hắn, bản thân âm thầm trả giá hết thảy vì hắn. Mà tổ chức này thu thập thông tin từ những thông tin lớn như tình hình đại cuộc của các đại đế quốc, tin tức của các quan viên trong Tử Mang quốc, đến các tin tức nhỏ như thu thập tình hình của thương nhân trong dân gian, thậm chí đến những chuyện dân gian có liên quan đến triều đình, nhưng chỉ duy nhất không thu thập tin tức về Long Hạo Thiên, bởi vì nàng tin hắn. Không ngờ, chữ “tin” không sao nói rõ được này cuối cùng lại hại toàn tộc nàng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Nguyệt ảm đạm đi, nàng nén mớ suy nghĩ hỗn loạn xuống, thu hồi ánh mắt u ám rồi đi về phía Phong Vũ Lâu.

“Công tử, xin mời ngồi.” Thấy có khách đến, tiểu nhị lập tức nhiệt tình lên đón, dẫn nàng đi lên lầu hai.

Lúc lên lầu Thanh Nguyệt tựa như vô tình nhìn về phía cửa cầu thang lầu trên, sau đó ngồi xuống một chỗ trước cửa sổ, khẽ nói: “Một bình trà Long Tỉnh, mang thêm một ít điểm tâm ngon nhất trong tiệm lên.”

“Xin công tử chờ một lát.” Tiểu nhị lập tức đáp ứng một tiếng, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi xoay người rời đi.

Sau khi tiểu nhị đi, Thanh Nguyệt âm thầm quan sát bố cục nơi này, lối đi trên cầu thang treo mấy bức tranh chữ, bởi vì giữa mỗi bàn được ngăn cách bằng một ít bức bình phong thư họa nên tạo thành một không gian riêng biệt, trang trí rất đơn giản, trong cái nho nhã lại có chút cao quý.

Cái gọi là Phong Vũ Lâu, kì thực là một trà lâu, không quá thích hợp để làm nơi thu thập tình báo. Vừa rồi nàng nhìn lướt sơ qua một cái, lầu một trang trí đơn giản hiển nhiên là chỗ cho người bình thường, lầu hai thì có thêm một chút không khí nho nhã, là chỗ cho người tương đối có thân phận và tài sản, mà lầu ba nàng chỉ liếc qua một cái, cách trang trí rõ ràng ung dung hoa quý hơn nhiều, đại khái chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách vào, còn đi lên thêm nữa, nàng không nhìn thấy được, cũng không biết trên đó là kiểu trang trí gì, nhưng dựa theo cách bố trí một tầng lại cao quý hơn một tầng mà nói, đoán chừng người có thể lên đó không nhiều lắm.

Phong Vũ Lâu, quả nhiên không tệ.

“Công tử trà của ngài, điểm tâm sẽ bưng lên sau.”

Rất nhanh tiểu nhị đã bưng trà lên, Thanh Nguyệt không dấu vết thu hồi ánh mắt dò xét, gật đầu cười nhạt với tiểu nhị, đợi sau khi tiểu nhị rời đi mới không nhanh không chậm cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm nước trà rồi mới nuốt xuống. Vô tình cúi đầu mới phát hiện trên bàn có ít nước trà bất cẩn để rơi xuống, vì vậy liền đưa ngón tay thấm chút nước trên đó rồi tùy ý vẽ lên bàn, dáng vẻ vô tư này hoàn toàn là bộ dáng của công tử nhà giàu không biết khói lửa nhân gian.

Lúc sau, thấy tiểu nhị bưng mấy mâm điểm tâm lên, Thanh Nguyệt chậm rãi thu tay về, đợi tiểu nhị để điểm tâm xuống liền lập tức cầm một miếng lên ăn, bộ dáng giống như không thể đợi thêm nữa.

Ai cũng biết điểm tâm của Phong Vũ Lâu là ngon nhất kinh thành, tiểu nhị thấy nàng như vậy, nghĩ thầm nàng nhất định là một người thích ăn vặt thì cười kiêu ngạo một tiếng, đang muốn giới thiệu cho nàng chút thức ăn nữa, nhưng vừa nhìn thấy hình vẽ trên bàn nàng, hai mắt tiểu nhị chợt lóe, tùy ý lấy khăn ra lau sạch đi vệt nước, nói một tiếng “mời dùng” rồi xoay người rời đi, chỉ là lần này bước chân rõ ràng nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.

Thanh Nguyệt mắt thấy bóng dáng tiểu nhị rời đi, khóe môi nở nụ cười. Nếu nàng đoán không sai, tiểu nhị này rất nhanh sẽ trở lại.

“Công tử, chưởng quỹ nhà ta nói thấy ngài rất quen nên muốn mời ngài trò chuyện một lát, không biết công tử có thể nể mặt hay không?”

Quả nhiên, nàng còn chưa ăn được hai miếng, tiểu nhị đã lần nữa xuất hiện, chẳng qua lần này thái độ rõ ràng cung kính hơn vừa rồi rất nhiều.

“Dĩ nhiên, tại hạ cầu còn không được.” Thanh Nguyệt nghe vậy, gương mặt đầy kinh ngạc vui mừng, lập tức đứng lên đi theo sau lưng tiểu nhị. Dĩ nhiên bộ dạng này của nàng là giả bộ cho người khác nhìn, dù sao thân phận bây giờ của nàng đặc biệt, quả thực không dám khinh thường.

Một đường đi theo tiểu nhị xuống lầu, từ cửa sau vào một căn nhà, đi qua mấy cái hành lang dài rồi lại qua mấy khúc cua, vòng vòng một hồi lâu mới đi qua một cánh cửa tới một viện khác trồng đầy hoa cỏ.

“Chưởng quỹ, ta đã dẫn người đó đến.” Tiểu nhị đứng trước cửa phòng, cung kính nói.

“Được rồi, ngươi đi đi.” Một thanh âm tràn đầy từ tính vang lên, tiểu nhị lập tức lên tiếng đáp lại rồi quay về, nhất thời trong viện chỉ còn lại một mình Thanh Nguyệt.

“Lý do đến đây?” Người bên trong phòng không mở miệng mời nàng vào cũng không ra ngoài, chỉ là đứng trong phòng hỏi vọng ra, giọng nói không nóng không lạnh, lộ vẻ lười biếng.

“Phụng mệnh chủ tử.”

Thanh Nguyệt không thèm để ý đến người đàn ông lạnh nhạt bên trong, lấy từ trong người ra một chiếc khăn lụa bình thường rồi ném vào trong phòng. Một hồi lâu mới thấy truyền đến tiếng sột soạt, ngay sau đó một tiếng kinh hãi vang lên, một bóng dáng màu đỏ bay “vèo” từ bên trong ra, lập tức trong viện xuất hiện một làn hương nồng nặc.

Đó là một nam tử trẻ tuổi có vẻ mặt đào hoa, thân hình cao gầy, cặp mắt hoa đào hơi xếch, tóc đen như mực nhẹ nhàng bay sau lưng, tuấn mỹ như yêu nghiệt.

“Thuộc hạ Phan Lỗi tham kiến Ám sử, không biết chủ tử có phân phó gì.” Thấy trước mặt là một công tử nho nhã, lúc đầu Phan Lỗi có chút sững sờ, sau đó cung kính khom người, đôi mắt hoa đào âm thầm quan sát Thanh Nguyệt.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngừng truyền tất cả các tin tức thu thập được về Tử Mang quốc, ngoài ra, truyền lệnh cho tất cả người đưa tin ở Tử Mang quốc, mấy ngày nay bắt đầu thu gom mọi tin tức về Tử Mang quốc đưa đến Phong Vũ lâu, bao gồm cả tin tức về Đế vương Tử Mang, đặc biệt phải chú ý đến tình hình hiện tại của tất cả tướng lĩnh từng đi theo tướng quân Sở Hành Phong, lệnh bọn họ thu gom tin tức xong thì truyền về Phong Vũ Lâu. Mặt khác, còn một chuyện quan trọng nữa, thông báo cho ám sử ở các quốc gia khác, từ bây giờ trở đi, tất cả tin tức thu thập được không truyền về Tử Mang nữa mà truyền đến Phong Vũ Lâu.”

Nàng không nói thân phận của mình ra, bởi vì cần có một vật, vật này là độc nhất vô nhị, mà hiện tại nàng không có. Nhưng nếu là thuộc hạ thì khác, chỉ cần có một vật đặc biệt có thể chứng minh thân phận của mình là được.

“Chuyện này…” Phan Lỗi nghe đến đó đột nhiên khiếp sợ ngẩng đầu.

“Thế nào? Ngươi có ý kiến?” Thấy hắn dường như không tin, đôi mày thanh tú của Thanh Nguyệt nhíu lại, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén.

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ tuân lệnh.” Tiếp xúc với cặp mắt dày đặc áp lực của Thanh Nguyệt, Phan Lỗi không khỏi rùng mình, lập tức khom người tuân lệnh.

Thấy hắn cúi đầu, Thanh Nguyệt thầm thở phào một hơi, không ở lại đó lâu hơn nữa, cả người nàng nồng nặc mùi hương của cái viện này rồi. Nàng thật sự không hiểu nổi, một nam nhân mà thơm như vậy làm gì!

Rời khỏi Phong Vũ lâu, Thanh Nguyệt không lập tức trở về phủ mà đi lang thang trên đường nửa ngày, thấy sau lưng không có ai theo dõi mới yên tâm trở lại tiệm may thay nữ trang chuẩn bị về phủ.

“Yêu nữ!”

Thời điểm cách hai con phố nữa là đến tướng phủ, đột nhiên một tiếng rống giận vang lên làm Thanh Nguyệt giật cả mình, vội vàng quay đầu quan sát khắp nơi, chẳng những không phát hiện bất cứ nữ nhân nào nàng mà còn phát hiện một nam nhân mặc áo xanh.

“Yêu nữ, hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo!” Nam nhân áo xanh nhìn nữ nhân hết ngó đông lại ngó tây đó, ngọn lửa trong mắt bùng lên.

Thanh Nguyệt sững sỡ nhìn nam nhân mặt mày xanh mét đang đi về phía mình, cuối cùng cũng biết tiếng “yêu nữ” này là kêu ai.

Chẳng qua là… Yêu nữ? Ai? Nàng sao?

1 bình luận về “Chương 6: Yêu nữ? Ai? Nàng sao?”

Bình luận về bài viết này