Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 10: Không hối hận

“Không hối hận?” Khuôn mặt Tô Kính Tùng tràn đầy hoài nghi, vẫn có chút không tin.

“Không hối hận.” Thanh Nguyệt dùng sức gật đầu, nói ba chữ đầy dứt khoát.

Tô Kính Tùng cứng họng chớp chớp mắt, đã bao nhiêu năm, mặc cho ông khuyên bảo như thế nào, nha đầu này cho dù chết cũng không quay đầu lại, bây giờ không biết đã bị đứt cọng dây thần kinh nào rồi.

Một lúc lâu sau, thấy Thanh Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn mình như vậy, ánh mắt kiên định như cũ, không giống bộ dạng nhất thời xúc động chút nào, lúc này mới chợt ngộ ra nha đầu này nói thật, lập tức vỗ đùi cái đét, khiến Thanh Nguyệt cả kinh vội vàng lùi lại một bước, vẻ mặt đề phòng.

Không phải lão già này muốn đánh nàng một trận đấy chứ?

Nếu đánh thật, nàng có nên đánh lại hay không?

Mà cho dù muốn đánh lại, nàng cũng không phải đối thủ của ông ấy!

“Tốt, ha ha ha…”

Đang lúc Thanh Nguyệt rối rắm có nên đánh lại hay không, đột nhiên Tô Kính Tùng cười haha, giọng cười cao ngất trời làm hai lỗ tai nàng kêu ong ong: “Nói rất đúng, đây mới là nữ nhi ngoan của ta, lão tử đã sớm chướng mắt tiểu tử đó. Nếu không phải vì nữ nhi của ta thích hắn, hắn cũng chỉ là cọng lông mà thôi. Con mẹ nó, lão tử đã sớm chịu đủ thứ ruồi nhặng đó rồi. Bạch gia bọn họ thấy nữ nhi ta chướng mắt, ta đây cũng thấy bọn họ chướng mắt. Từ nay về sau xem như ta có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người rồi, sảng khoái, sảng khoái, ha ha ha…”

Tô Kính Tùng cười đến mức ngửa tới ngửa lui, Thanh Nguyệt nhìn mà sởn tóc gáy, thầm nghĩ, không phải người này bị nàng chọc cho tức điên lên rồi đấy chứ?

“Nữ nhi, hôm nay con có thể nói ra những lời này, phụ thân rất vui mừng, rất vui mừng, con cũng mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi, hiện tại phụ thân phải đem tin tốt này nói cho nương con biết.” Vẻ mặt Tô Kính Tùng cảm khái vỗ vỗ đầu vai Thanh Nguyệt rồi nhanh chóng bước ra đại sảnh, đột nhiên cảm thấy sống lưng thẳng hơn.

Thanh Nguyệt ngơ ngẩn nhìn bóng dáng vừa đi vừa cười lớn ấy, cảm thấy người này có chút không bình thường.

Mang theo đầy bụng nghi ngờ đi ra đại sảnh, bỗng nhiên nhớ tới lời Diệp Lạc nói, nàng tiện tay gọi gã sai vặt bên cạnh, hỏi: “Mấy vị thiếu gia trở về chưa?”

“Bẩm tiểu thư, vẫn chưa về.” Gã sai vặt nghe nàng hỏi thăm, vội vàng đứng ngay ngắn cung kính trả lời .

“Vậy ngươi đi nói cho quản gia, bảo hắn phái vài người ra ngoài tìm mấy vị thiếu gia, nói ta đã trở lại, không cần tìm nữa.”

“Dạ!”

Gã sai vặt đáp một tiếng rồi quay đầu đi tìm quản gia, mà Thanh Nguyệt cũng quay đầu đi thẳng về viện của mình.

“Tiểu tổ tông à, ngươi hãy ăn đi, ngươi mà không ăn thì tiểu thư nhất định sẽ giáo huấn ta đó!”

Mới vừa tới sân đã thấy Diệp Lạc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhỏ giọng khẩn cầu, bộ dạng giống như muốn đi đến phía trước như lại không dám, do dự nửa ngày cũng không nhích nửa bước, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Nha đầu đó đang làm gì vậy?

Thanh Nguyệt nghi hoặc chậm rãi đến gần, lúc này mới phát hiện ra, trên mặt đất cách Diệp Lạc khoảng hai mét có hai con hổ con đang nhắm mắt nhẹ giọng nức nở, phía trước hai con hổ con có mấy mình điểm tâm nhỏ rơi vãi đầy đất.

Nhìn đến đây, Thanh Nguyệt lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ lắc đầu lướt qua nàng ấy, ôm hai con hổ con trên mặt đất lên rồi dặn dò: “Em đi lấy cháo tới đây, cố gắng làm đặc một chút, ta cho nó ăn.”

Nàng vẫn luôn cho rằng lá gan của nha đầu này rất lớn, không ngờ ngay cả con thú nhỏ mới sinh ra, còn chưa mở mắt cũng sợ.

Vừa thấy nàng đến, Diệp Lạc vốn có chút chột dạ, chỉ sợ tiểu thư chê nàng có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, lúc này nghe nàng phân phó thì vui mừng quá đỗi, đồng ý một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài. Mặc kệ thế nào, chỉ cần không để nàng ở trong này với hai tiểu tổ tông đó là được.

Thanh Nguyệt quan sát hai con hổ con nàng ôm trong ngực, lúc này mới phát hiện, bề ngoài của hai hổ con này không giống con mẹ lắm, một con hổ con lông cả người đều là trắng như tuyết, dáng vẻ nho nhỏ, nếu không phải nhìn kỹ thì đúng là không nhìn ra nó là hổ con. Mà lông trên người hổ con còn lại thì là sọc trắng đen xen kẽ nhau, bộ dáng điển hình của con hổ.

Rất nhanh, Diệp Lạc liền bưng chén cháo tới. Thanh Nguyệt bảo nàng đặt chén xuống, lại kêu nàng đi chuẩn bị nước tắm cùng y phục tắm rửa, còn mình thì cẩn thận đút cho hai con hổ con từng giọt từng giọt, chờ đến khi tụi nó ăn no liền sắp xếp chỗ ở cho tụi nó, sau đó mới xoay người trở về phòng rửa mặt.

“Diệp Lạc, tiểu thư nhà em, ta… Trước đây là người như thế nào?” Sau khi tắm rửa xong, lúc ăn cơm, Thanh Nguyệt không nhịn được hỏi.

Trước kia, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng hôm nay lần đầu tiên lên phố không hiểu sao đã bị nam nhân đó đuổi chạy khắp đường, hơn nữa thái độ và lời nói của Bạch Dật Hiên và Tô Kính Tùng ở đại sảnh làm nàng chợt ý thức được, nhân duyên của Tô Thanh Nguyệt hình như không tốt lắm.

“Trước kia? Tiểu thư rất nổi tiếng, là người vô cùng lợi hại.” Diệp Lạc gãi gãi đầu, rất khó hiểu về vấn đề này.

“Lợi hại? Lợi hại như thế nào?” Thanh Nguyệt cau mày, đây là đáp án gì?

“Chính là… chính là người của toàn kinh thành không ai không biết tên của tiểu thư, trong kinh thành cũng không có ai mà tiểu thư không dám chọc.”

“Ách…” Trâu đến vậy?

Toàn kinh thành không có ai mà nàng không dám chọc, uy phong biết chừng nào! Nhưng nếu đó là thật, vậy người áo xanh vừa kêu tên nàng vừa đuổi theo nàng trên đường cái  hôm nay là thế nào?

“Vậy… Ta có kẻ thù không?” Suy nghĩ một hồi lâu, Thanh Nguyệt hỏi lần nữa.

“Kẻ thù? Vậy cũng có nhiều lắm.” Diệp Lạc nói rất dứt khoát, bô bô bắt đầu kể: “Để em đếm xem, có đương kim Ngũ hoàng tử điện hạ, Tam tiểu thư phủ Hữu tướng, Lưu Quốc cữu, tiểu công tử phủ Thượng Thư, tiểu gia Thanh Vân sơn trang, Ngô Phách Thiên của Long Phượng tiêu cục, còn có…”

Thấy danh sách kẻ thù trong miệng Diệp Lạc dường như vẫn còn chưa hết, Thanh Nguyệt nghe mà đầu đầy mồ hôi, cuối cùng buồn bực cúi đầu, không nói tiếng nào bắt đầu vùi mặt ăn cơm, không bao giờ hỏi tên kẻ thù nữa.

Nghe Diệp Lạc nói, kẻ thù của Tô đại tiểu thư là từ thiên tử môn đình cho tới lê dân bá tánh, không ai không phải kẻ thù của nàng. Cái này mà nổi tiếng chỗ nào, lợi hại chỗ nào! Đây rõ ràng chính là tiếng xấu lan xa, ác danh rõ ràng. Nói thẳng ra chính là kiêu ngạo ngang ngược, là mối họa lớn của kinh thành.

Đêm, yên tĩnh.

Thanh Nguyệt lười biếng ngồi ở trước bàn gần cửa sổ, ngón tay vô thức gõ nhẹ mặt bàn, mái tóc dài nhè nhẹ bay sau người, mặc một bộ áo trắng đơn bạc, một trận gió lớn thổi qua, mê người không nói nên lời.

“Haizz…”

Đôi mày thanh tú nhíu chặt, Thanh Nguyệt thở dài một tiếng, trong lòng ưu sầu.

Vốn còn tưởng rằng mình nhập vào trên người của một thiên chi kiêu nữ, ai ngờ lại là một mầm họa. Nhiều kẻ thù như vậy, sao này làm sao nàng dám ra khỏi cửa đây!

Không được, nàng không thể trông cậy vào việc khôi phục công lực được, nói gì cũng phải nhanh chóng tìm đường thoát thân mới được, nếu không có chút năng lực tự vệ, nói không chừng ngày nào đó bị hãm hại, đến lúc đó nàng kêu oan với ai đây?

Bình luận về bài viết này